Bạn tôi nói: mày cũng già rồi, bị đời tát cho bao nhiêu cái rồi, sao mày có thể lãng mạn mơ mộng hoài như cô bé đôi mươi vậy Quỳnh?

>> Tôi thích trong dòng chảy đều đều của sông thỉnh thoảng nên có sóng

Ý là chê mình sến ^^. Cái này thừa nhận. Nó ăn vào máu rồi. Sinh ra sến sẵn, mẹ kể hồi nhỏ mới biết chữ bập bẹ đã viết nhật kí sau này mẹ lụm lại phải vài cuốn. Rồi học Văn suốt 18 năm, nó ngấm thành cái nết, thành ra thế này đó. Cái gì cũng xúc cảm, rồi buồn vui mưa nắng thất thường, một chiếc lá rơi cũng làm em hoảng sợ…

Cơ mà lãng mạn có 5 bảy đường.

Khi nào lãng mạn tới độ không có cái bỏ vào mồm mà vẫn tâm hồn treo ngược cành cây thì mới đáng nói. Còn đây lãng mạn nhưng vài sổ đỏ lận lưng và cứ nghe mùi tiền là sực tỉnh cơ mê liền.

Lãng mạn là để khi yêu đương mình có chút mù quáng mộng mị đắm say, yêu vậy đã hơn dùng cái đầu tỉnh rụi chán lắm. Nhưng cũng liều lượng vừa đủ để nghe mùi sở khanh thiếu tử tế là cho de liền.

Lãng mạn là để giữa cuộc đời trần trụi này giữ cho mình sự thơ ngây, biết rung động với thời tiết, với thiên nhiên, với âm nhạc, với những gì đẹp đẽ, để tâm hồn mình dịu nhẹ lại.

Đừng cười mấy đứa lãng mạn, nó có thể ít tiền hơn nhưng đời nó sướng hơn mình nhiều lắm đó nha ☺️

Sáng nay có mưa xuân phơi phới bay, Sài Gòn giáp Tết lại đẹp hơn bao giờ hết.

Anh cứ hỏi hoài em
Anh có gì mà thích
Em chỉ cười khúc khích
Em thích anh hồi nào

Nguồn Quỳnh